Miệng lưỡi thế gian là thứ khó đoán lắm, miệng người ta nên muốn nói gì thì nói. Dù cuộc sống có tốt đến mấy thì cũng sẽ có nhiều lời đàm tiếu. Vì vậy, hãy sống hết mình để không đánh mất chính mình.
Người nói mập mờ, không bao giờ đồng ý gây hiểu lầm, chia rẽ hoặc ảnh hưởng đến người khác thì sớm muộn cũng phải trả giá. Thế nên, bạn không cần quan tâm đến những lời ác ý, cứ sống tốt theo lương tâm của mình.
“Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo
Miệng không vành méo mó tứ tung”
Từ truyện dân gian
Theo lưu truyền, câu ca dao “Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo/Miệng không vành méo mó tứ tung” bắt nguồn từ một câu chuyện dân gian dưới đây.
Chuyện kể rằng lưỡi và miệng cùng sinh ra và cùng gắn bó nên lúc nào cũng giúp đỡ nhau. Tuy vậy, chúng cũng có khi cãi vã hay đổ lỗi cho nhau mỗi khi bị người quở trách.
Hôm nọ, người là học giả có khách đến chơi nên bèn hỏi miệng:
– “Ta có bạn từ xa đến chơi nên thiết đãi gì cho phải?”
Thế là miệng nhanh nhảu đáp:
– “Cứ mua món lưỡi lợn về thiết đãi khách là sang trọng nhất”.
Trong bữa ăn, khách thấy chỉ có một món lưỡi nên mới thắc mắc hỏi tại sao. Miệng nhanh chóng bảo lưỡi trả lời và cái lưỡi từ tốn nói:
– “Thưa ông, món lưỡi có thể nói là món ngon lành nhất. Lưỡi là chìa khóa của sự hiểu biết, nhờ có lưỡi mà ông có thể nói ra được những điều hay lẽ phải. Lưỡi tô vẽ lên cái đẹp, biến cái không thành có, cái xấu thành tốt. Món lưỡi giúp tình bạn hai ông thêm bền chặt. Như vậy thật chẳng có gì qua cái lưỡi cả.
Rồi câu chuyện ngày hôm đó cũng qua đi. Bẵng một thời gian, người học giả và người bạn gặp chút xích mích dẫn đến bất hòa. Họ không ưa nhau một thời gian nhưng rồi người bạn nghĩ lại món lưỡi lợn thơm ngon với ý nghĩa sâu sắc kia, người bạn liền thấy hối hận và mời người học giả đến chơi nhà. Ông cũng không quên thiết đãi món lưỡi lợn.
Nhân lúc nói chuyện vui vẻ, người bạn mới hỏi người học giả:
– “Hôm nay, tôi lại tiếp ông toàn bằng lưỡi lợn, một thứ ngon nhất trên đời, ông thấy thế nào?”
Lúc đó, cái miệng lại ra hiệu cho cái lưỡi đứng ra nói:
– “Thưa ông, lưỡi là thứ dở nhất trên đời, nó là đầu mối của sự chia rẽ. Nó là biểu hiện của sự sai lầm, mọi sự đặt điều vu khống. Cũng do cái lưỡi mà sinh ra bất hòa.”
Lúc ấy, cả hai người cùng đồng thanh thốt lên: “Đồ lưỡi không xương nhiều đường lắt léo”. Rồi hai ông gật gù với nhau: “Nó là cái lưỡi không xương nên cái gì mà chẳng nói được. Thôi, muốn nói xuôi nói ngược thế nào mặc nó, ta cứ nâng ly thôi.”
“Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo”
Thế đấy, lưỡi không có xương nên nói sao cũng được, nói sao cũng được nên chúng ta hãy lắng nghe cho kỹ. Tốt nhất, mỗi người nên có chính kiến, suy nghĩ riêng, luôn giữ vững lập trường để không bị lung lay. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể hy vọng không bị dụ dỗ bởi miệng lưỡi.
Trên đời có rất nhiều người xấu tính, họ có thể khen như hát trước mặt bạn nhưng sau lưng lại nói xấu bạn. Biết đâu lòng người nông cạn, điều chúng ta cần là luôn giữ “tâm không đổi giữa dòng đời luôn biến đổi”.
Chuyện lưỡi không xương, miệng không vành là câu chuyện muôn thuở, có thể xảy ra hàng ngày trong cuộc sống. Từ gia đình đến công việc, tình bạn, tình yêu, các mối quan hệ xã hội khác,… Vì thế, chúng ta chỉ nghe, nghe rồi bỏ đi, đem về phân tích đúng sai rõ ràng rồi mới tin. .
“Miệng không vành méo mó tứ tung”
Người ta cũng thường nói “miệng và lưỡi”, ai biết sử dụng đúng sẽ rất tốt, còn ai sử dụng sai mục đích thì rất tai hại. Có câu “ ăn khéo nói khéo thì được cả thiên hạ ”, câu này quả không sai. Người biết vận dụng sự khéo léo trong lời ăn tiếng nói sẽ dễ gây được thiện cảm với người khác, biết ăn nói khéo léo thì mọi việc sẽ có phần suôn sẻ hơn.
Lời khen đúng lúc, đúng chỗ không chỉ giúp người nghe thoải mái mà còn có tác dụng khích lệ, thay đổi cuộc đời một con người. Như vậy, tùy trường hợp thích hợp mà chúng ta nên sử dụng “lưỡi” cho khéo léo.
Bên cạnh đó, chúng ta cũng cần mạnh mẽ phê phán cái xấu, chỉ ra những mặt trái trong thực trạng xã hội để bảo vệ không chỉ bản thân mà còn cả những lời xung quanh. Biết khi nào nên nói lời hay, lúc nào cần lên tiếng, cuộc sống sẽ suôn sẻ và thuận lợi hơn.
Lời ác ý
Trên đời này, lòng người là thứ khó đoán nhất, là thứ chúng ta không thể nhìn thẳng vào. Có lẽ, ai cũng hiểu sức mạnh của lời nói, nó như một lưỡi dao vô hình có thể đâm vào tim người nghe bất cứ lúc nào. Nhưng người nói có khi vô ý, có khi cố ý để mình nói để rồi gây hậu quả đáng tiếc.
Người bị nói luôn phải gánh chịu thiệt hại một mình, họ đau khổ, đau khổ rồi nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực. Bạn có thể làm cho người khác xấu, béo, ngu, nghèo,… Bạn tưởng rằng điều đó làm bạn vui và chẳng ảnh hưởng gì, nhưng thực ra người nghe luôn ghi nhớ và có thể muốn chết đi để không phải nghe những điều không đáng. từ ngữ. sợ như vậy.
Bên cạnh đó, những kẻ xu nịnh, chuyên nịnh hót cũng không thiếu. Họ luôn tìm cách nâng bạn lên và hạ người khác theo ý muốn. Cuối cùng, người được ca ngợi sống trong ảo ảnh của nỗi đau, người chìm trong tiêu cực. Cuối cùng, người được lợi là kẻ xu nịnh. Vì vậy, chúng ta cần nhất là phải có một cái đầu lạnh, phân tích mọi việc để biết điều gì nên và không nên nghe.
Kết
Câu tục ngữ “ Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo/Miệng không vành méo mó tứ tung” chắc hẳn đã quá quen thuộc với mọi người. Hy vọng rằng tất cả chúng ta đều hiểu ý nghĩa của nó và không bị ảnh hưởng bởi nó quá nhiều.